Hoa Hồng Đêm || Night.15

Trần Sơn Dã biết mình bị Nguyễn Mân chặn khi đang vội lùa cơm ở tiệm thức ăn nhanh của Vương Hổ sau giờ cao điểm.

Quầy thức ăn nhanh chiếm hơn phân nửa mặt tiền cửa hàng rộng chưa tới mười lăm mét vuông, chỗ trống còn lại kê bàn vuông loại gấp, chiếc quạt xanh lá gắn tường quay phần phật nhưng không sao thổi đi cái oi ả ẩm thấp trong tiệm.

Chẳng thèm lau đi mồ hôi túa ra trên trán, thành ra nó chóng len vào khóe mắt và đâm vào mắt anh.

Trần Sơn Dã không dụi mắt mà nhìn chằm chặp vào dòng chữ 「Dậy chưa? 」cùng với cái chấm đỏ chói mắt một cách thảng thốt.

Anh gục đầu, mồ hôi xuôi theo lọn tóc đen nhỏ xuống màn hình điện thoại.

Thế giới lặng đi. Thảng như chìm vào đáy biển, nước biển bịt kín lỗ tai.

Chả biết đã trôi qua bao lâu. Có lẽ hai phút, cũng có lẽ chỉ hai mươi giây.

Vương Hổ ló đầu ra khỏi bếp, hô lên với anh: “Sơn Dã, có khách kìa!”

Giãy giụa ngoi lên mặt nước từ vùng xoáy, Trần Sơn Dã hít sau một hơi, đáp lời Vương Hổ rồi nhét điện thoại vào túi quần sau, anh hỏi khách muốn đóng gói hay ăn tại chỗ.

Muỗng inox múc phần sườn om nấm hương không còn nhiều trong khay, xúc thêm muỗng bự thú linh xào tàu hủ ki, phủ lên trứng chiên và rau xanh. Hộp cơm với đồ ăn chất như núi thiếu điều không đậy nắp được.

Sườn om nấm hương

腐竹肥肠 trong đó 腐竹-tàu hủ ki và 肠 – thú linh, phần cuối của ruột già/ lòng già của heo (ngoài Bắc gọi là khấu đuôi?)

Thú linh xào tàu hủ ki

“Ê ông Vương, ông để Sơn Dã tới đây phụ tiếp đi. Có nó tôi mới được ăn thịt.” Khách quen quét mã thanh toán, xách theo hộp cơm nặng trịch cười nheo mắt.

“Xéo đi! Làm như tôi kẹt xỉ lắm vậy!” Vương Hổ xua tay, miệng chán chê nhưng mặt tươi khỏi cần tưới.

Tài nấu ăn ngon của Trần Sơn Dã được nhiều người quanh khu biết tới. Anh ta và vợ có khẩu vị nặng, nêm nếm hay cho nhiều muối lắm dầu, có món thì quá cay. Đánh giá trên app đặt hàng toàn trái chiều.

Nhưng sau Tết Trần Sơn Dã đến, nó đã điều chỉnh món ăn và khẩu vị, biến những món cơm nhà thông thường thành món đặc trưng. Không chỉ thế, người này còn rất thành thật, múc đồ ăn cho người ta không bao giờ rung muỗng. Ban đầu Vương Hổ còn ý kiến ý cò, y thấy thu không đủ chi. Nhưng sau khi tình hình dịch bệnh đi vào ổn định, lượng đặt hàng và số khách trực tiếp đến tiệm có dấu hiệu tăng lên đáng kể, mang đến danh tiếng giá cả phải chăng và ngon miệng cho khách hàng, Vương Hổ cực kì hài lòng.

“Ê Sơn Dã, chú thật sự không nghĩ lại chuyện tới tiệm phụ anh hả?” Vương Hổ tiễn khách, đoạn quay đầu hỏi anh.

Trần Sơn Dã cúi đầu, đóng hai phần cơm: “Thôi, tuần sau chị dâu về rồi. Anh đừng chi thêm tiền trả em nữa. Đến lúc đó em sẽ viết ra mấy công thức cho anh, anh chị cứ làm theo là được, có gì thì cứ kiếm em bất cứ lúc nào.”

Không phải lần đầu tiên Trần Sơn Dã từ chối Vương Hổ, y đã đoán trước nên thôi nài nữa: “Rồi rồi. Vợ anh muốn mời chú đi uống, tới khi cổ về là chú phải đến đó.”

“Anh quên em làm gì buổi tối hả? Không uống được.” Trần Sơn Dã chuẩn bị hộp cơm xong, cho vào bao ni-lông.

“Ờ ha. Đúng đúng đúng. Chú coi đầu óc anh này, không nhớ được chuyện gì hết trơn.” Vương Hổ vỗ đầu mình.

Vỗ một cái lại nhớ ra một chuyện: “Phải rồi nhân tiện, tuần sau vợ anh về, em họ của cổ cũng theo tới Quảng Châu, sau này sẽ phụ việc trong tiệm. Khi ấy giới thiệu cho mấy đứa làm quen ha.”

Anh ta đá lông nheo cười khả ố: “Không chừng hai đứa hợp mắt nhau, tương lai chú mày kêu anh là anh rể thì sao!”

Trần Sơn Dã cau mày: “Hoàn cảnh nhà em thế nào anh không biết hả? Sao y chang Chung Mang vậy, mù quáng giới thiệu làm chi?”

“Mụ nhà chú…” Vương Hổ dừng chút rồi chuyển sang cách gọi nhã nhặn hơn: “Vợ chú đi biết bao lâu. Chung Mang không hay chứ anh biết năm ngoái chú chuẩn bị làm thủ tục rồi. Chú mày uổng phí ngần ấy năm đợi cô ta cũng coi như tận tình tận nghĩa. Mẹ nó chứ đáng lẽ chú phải làm vậy lâu rồi!”

Năm ngoái Vương Hổ khai trương, Trần Sơn Dã có qua phụ mấy ngày. Có lần vô tình Vương Hổ lỡ nghe thấy nó gọi điện cho ai, chắc là luật sư, Trần Sơn Dã tư vấn người ta khởi kiện ly hôn với tình huống hiện nay.

Vương Hổ thấy cay mãi. Anh ta quen Trần Sơn Dã từ bốn năm trước. Hồi đó Trần Sơn Dã mới tới Quảng Châu, thuê một phòng đơn bé tị cạnh anh ta.

Tên này giỏi nhẫn nhịn, không rỉ một chữ về chuyện vợ bỏ đi. Chỉ khi năm ngoái Chung Mang đến Quảng Châu tìm Trần Sơn Dã, y mới hay chuyện này từ miệng Chung Mang.

Cả y và vợ đều cảm thấy con đàn bà kia đúng là chó mắt mù, nhưng biết làm gì hơn, huyện nhỏ và thành phố lớn, tài xế quèn và ông sếp to, quả là cách biệt một trời một vực.

“Đừng kéo chân con gái nhà người ta, một ngày em chưa thu xếp xong thủ tục là…”

Chợt khựng lại động tác buộc túi ni-lông, Trần Sơn Dã nhận ra có lẽ anh biết lý do bị Nguyễn Mân chặn rồi.

Anh nhớ WeChat của Vương Hổ, anh ta dùng ảnh của đôi thai chị em song sinh làm hình đại diện.

Còn anh, anh dùng ảnh của Trần Tư Dương.

Anh xách hai hộp cơm về phòng trọ, gõ cửa nhà Chung Mang, đợi một hồi, Chung Mang – chuyên gia dậy vào giờ cơm trưa – mở cửa, nó ngáp dài rồi chào: “Anh…”

Chung Mang vào nhà vệ sinh đi tiểu, giọng lúng búng: “Anh ăn trước đi, em chưa đánh răng…”

Rửa ráy xong đi ra, y thấy Trần Sơn Dã ngồi thẫn thờ trên ghế, hộp cơm còn y thinh trong bao ni-lông.

“Anh sao vậy? Có tâm sự gì hả?” Chung Mang mở túi, mùi thơm tỏa ra từ hợp cơm.

“Chung Mang.”

“Ơi? Sao vậy?”

“Có phải hồi trước chú từng nói với anh là vừa nhìn hình đại diện trên WeChat là biết anh có gia đình rồi không?”

Chung Mang xốc nắp hộp cơm, gật đầu đáp: “Chắc cú luôn. Đâu phải hồi trước em chưa từng kêu anh đổi hình đại diện. Đổi thành ảnh tự sướng hay ảnh phong cảnh cũng được, vậy thì muốn quen ai cũng tiện bắt chuyện. Đừng hù người ta dông mất ngay từ đầu.”

Cậu tách đôi đũa, gắp miếng sườn ném vào miệng. Sườn hầm thấm vị mềm nhừ, cắn nhẹ một cái là thịt rời khỏi xương.

Chung Mang phun ra khúc xương, tiếp tục hỏi Trần Sơn Dã – người đang hồn vía lên mây: “Anh, anh sao vậy? Em nói với anh lâu lắm rồi mà sao tự dưng nay anh nhắc lại vậy?”

“…Thôi, không có gì, ăn cơm đi.”

Chung Mang khó hiểu trước sự ngập ngừng của Trần Sơn Dã, nhưng cơn đói ngăn cậu gặng hỏi, món ngon thịnh soạn chất đầy ứ đã cướp lấy sự chú ý của cậu.

Do đó cậu không lưu ý rằng, Trần Sơn Dã đang siết lấy cây đũa tre.

*

Trần Sơn Dã ghì chặt vô lăng, gần như dùng hết toàn sức lực.

Anh ngước nhìn kính chiếu hậu, chiếc Fit kia đã mất hút trong tầm mắt.

Không biết hai người đã đường ai nấy đi tại ngã tư nào.

“Bác tài, người đẹp mới tông đuôi chịu hết trách nhiệm hả?” Hành khách nam ngồi ghế sau tò mò hỏi bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.

Trần Sơn Dã lười giải thích nhiều, trả lời qua lớp khẩu trang: “Vâng.”

“Tôi thấy hai người nói chuyện khá lâu, sao xong nhanh vậy?”

“Tôi nói trên xe còn có khách, đừng phí nhiều thời gian. Dù sao cũng không phải chuyện to tát nên giải quyết riêng thôi.” Trần Sơn Dã dừng tại đèn đỏ. Cần gạt nước chóng xóa đi sương mù trước mắt anh, nhoáng cái lại mờ đi.

Hành khách nam bật cười thành tiếng: “Tôi thấy không phải à nha. Có phải thấy người đẹp kia ưa nhìn nên nương giải quyết riêng, nhân cơ hội xin WeChat cổ đúng không?”

Trần Sơn Dã nhớ về chấm đỏ chói mắt ấy, lắc đầu cười im im.

Ông khách nam hãy đang trình bày kết quả suy luận: “Chắc nàng cũng có ý với anh đó. Thấy anh không có dù còn đưa dù cho. Uầy, đẹp trai đúng là có số…”

Trần Sơn Dã ngoảnh mặt nhìn cây dù gấp chổng ngược trên sàn bên ghế phụ. Những giọt nước đọng trên mặc dù, tựa như đóa hồng tím thẫm sắp nở về đêm.

Anh vừa dứt lời là Nguyễn Mân dúi cây dù vào tay. Cán dù còn vương hơi ấm, và tán dù còn loáng thoáng hương thơm trên người cô.

Anh không biết phải dùng từ gì để miêu tả mùi hương trên người Nguyễn Mân.

Như nụ hồng cắm trong bình rượu tây, hút chất dinh dưỡng từ rượu. Khi nở thì mạnh mẽ ngang tàng, nhưng cánh hoa được dưỡng thành kiều diễm mềm mại, nghiền ra là hương tỏa khiến người ta mê đắm.

Nguyễn Mân nhét dù vào tay anh và rời khỏi tầm che ngay. Tức thì, ngọn lửa hừng hực trên đầu bị xối ướt nhẹp trong cơn mưa tầm tã.

Lọn tóc bết vào trán và má là rong biển màu san hô, đôi mắt nhấn nước là hòn cuội trong dòng suối trong, Trần Sơn Dã nghe thấy cô nói rằng: “Anh cầm dù đi, rồi mai mốt sửa xe bao nhiêu báo với tôi.”

Trần Sơn Dã nghiến răng hàm, song giọng nói có phần ấm ức: “Nhưng em chặn tôi rồi.”

Nguyễn Mân mở cửa xe, đưa tay che đầu làm vật chắn cỏn con, cô trề môi: “Tôi bỏ chặn lâu rồi… Sau mới phát hiện anh xóa tôi luôn.”


Tác giả xàm xí:

Nhịn xíu, sau đoạn lúng túng là xxxoooxxxooo

 

Hoa Hồng Đêm || Night.14

Mồng 5 tháng 5, thuyền rồng dậy sóng rào rạt.

Còn lâu mới tới Đoan Ngọ nhưng mùa lũ năm nay đã dâng trước dự kiến. Trời nói đổi sắc là đổi sắc ngay, trêu ngươi hơn cả trẻ lên ba.

Mây đen giăng lối phố, sấm sét liên miên, tia chớp ẩn sau tầng mây chốc sáng chốc tắt, tựa như nỗi ngần ngừ đang giấu trong lòng ai.

Giọt mưa bắt đầu rơi dày trên kính xe làm mờ tầm nhìn, tiếng mưa đập lên nóc xe to như đá sỏi rơi xuống.

Nguyễn Mân lười bật cần gạt, dẫu sao cũng đã kẹt sâu trong dòng xe dài vô tận rồi. Mỗi chiếc xe chết dí tại chỗ trong trận mưa như bị bùn lầy gặm lốp, chúng là những linh hồn hối hả chạy trốn nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Những hạt mưa rơi tới tấp biến tấm kính thành kính vạn hoa. Đèn hậu nhấp nháy màu đỏ thẫm phản chiếu ra ánh sáng ảo bắt mắt, Trong app bản đồ trên di động, tình hình kẹt xe cả dải đỏ sắp thành màu đen.

Nguyễn Mân thở hắt ra một cách bất đắc dĩ, nhắn tin báo Từ Tử Linh mình đang tắc đường và dặn chị ấy gọi món trước, đừng chờ mình.

Đài phát thanh giao thông Dương Thành đang báo các nút đen ùn tắc trên toàn thành phố, Nguyễn Mân nghe thấy tên đường cô đang đi. Một tài xế bức xúc cho biết nguyên nhân kẹt xe là do đằng trước có vụ va chạm hàng loạt của bốn phương tiện.

Dương Thành 羊城 là tên người dân địa phương gọi thành phố Quảng Châu, ngoài ra nó còn có tên Ngũ Dương Thành 五羊城 hoặc Tuệ Thành 穗城. Đọc thêm tại đây

DJ trên radio xen kẽ kể mấy câu chuyện cười khó nói, cô đổi mấy đài, song cuối cùng lại mở nhạc trên điện thoại.

Không thể ngồi yên khi đang kẹt cứng, cô tranh thủ thời gian trống để trả lời tin của khách. Hai ngón cái lướt thoăn thoắt trên màn hình.

Cách đây nửa tháng, cô đã nhờ Anna sửa móng, Anna còn hỏi có phải cô gỡ đồ cứng gì không mà sao móng tróc nhanh thế.

Mài giấy nhám lên những đường nứt trên lá vàng, rồi trám lại một lớp sơn, giờ bề mặt móng đã láng o và sáng loáng trở lại.

Như thể chưa có gì xảy ra.

Lúc nhận được tin chuyển khoản và địa chỉ của khách thì danh sách phát đã trôi qua vài bài.

「Đêm trời biến ảo/ xán lạn như kim cương/ nhưng cũng lạnh làm sao. Ngắm đèn nê-ông nghìn sợi/ giăng nên giấc mộng nghìn dây/ soi bến cảng này…」 *

Khi tiếng ca đượm hơi sương cất lên, suy nghĩ của Nguyễn Mân lại trôi về đêm nọ.

Bầu trời rào rào không ngớt như vỡ toạc, Nguyễn Mân chỉnh bài 《Bến cảng đêm khuya》lặp lại tuần hoàn. Trận mưa giông làm nhiệt độ thành phố giảm xuống, thậm chí gió thổi từ điều hòa cũng lạnh hơn. Cô sát cánh tay nổi da gà, vươn tay tăng nhiệt độ.

Tiếng hát lạnh đến mức gần như kết băng trên mặt kính.

Câu “Lạnh nhất đêm nay là lòng tôi” lặp đi lặp lại nhiều lần. Làn đường bên phải cuối cùng cũng di chuyển, Nguyễn Mân chóng ngồi thẳng người bật cần gạt.

Làn phải đi nhanh, chả mấy chốc đã có hơn chục chiếc xe lướt qua, mấy chiếc đậu trước Nguyễn Mân dần láo nháo, thấy chỗ trống là tức thì chen vào.

Nguyễn Mân không định đổi làn mà chỉ đạp ga theo sát chiếc đằng trước, rời một chiếc là cô dấn một chút, chả khác chi con ốc sên bên bồn hoa sau cơn mưa ngày hè.

Xe đi rồi dừng liên tục, cần gạt nước mỏng mảnh chả xi nhê gì với cơn mưa. Lại một lần ngừng lại, Nguyễn Mân sấn người về trước, chống cằm lên tay lái, nhìn cảnh đằng trước khi nhòe khi rõ.

Bị giam trong hộp diêm dưới cơn mưa tầm tã, Nguyễn Mân ngỡ mình đang chìm giữa biển khơi bao la.

Chiếc BMW bấm còi để tạt sang làn đường bên, Nguyễn Mân uể oải đạp ga.

Thình lình tiếng sấm rền bổ xuống. Đang ôm tâm sự thì chợt giật nảy vì tiếng ầm ầm đột ngột, cô “Á” lên nhưng quên phanh xe. Radar xe trước gắng sức báo động, bấy giờ cô mới cuống quýt đạp phanh.

Nhưng muộn rồi, đầu xe vẫn va vào xe đó.

Tiêu ri! Tiêu ri! Tông đuôi nữa rồi!

Nguyễn Mân sững ra vài giây, sau vội vã nhấn đèn nháy kép và tháo dây an toàn, cầm dù bên ghế phụ rồi bước xuống.

Chẳng màng tiếng còi xe của những chiếc đằng sau, cô vội khom lưng xem chỗ tiếp giáp giữa hai chiếc.

Xe cô đụng vào là một chiếc Passat màu đen, thanh cản sau không bị móp nhưng tróc một mảng sơn.

Cô nhìn lại chiếc của mình… Thôi quên đi, chẳng qua là thêm một vết thương nữa mà thôi.

Tài xế bên Passat xuống xe, Nguyễn Mân đứng thẳng lưng nhìn người đang đi tới.

Chưa kịp thốt nên lời xin lời thì cổ họng đã bị nước mưa hắt xối xả.

Những hạt mưa nện vào mặt dù lộp độp, nhỏ từng giọt xuống khỏi mép dù, nó như chuỗi nước mỏng manh sau khi đứt chỉ.

Nguyễn Mân nắm chặt cán dù, nhìn Trần Sơn Dã đứng cách vài bước chân qua tấm màn nước loang lổ. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng và quần tây đen, đeo cả khẩu trang đen. Anh không cầm dù, phần lớn bả vai đã ướt đẫm.

“Đây là xe anh hả?” Tiếng mưa rơi lẫn tiếng còi quá ồn, Nguyễn Mân phải lên giọng.

Trần Sơn Dã kéo khẩu trang xuống cằm, nhìn cô rồi lắc đầu đi tới bên cạnh: “Không phải. Đây là xe chuyên dùng của bạn. Nay con anh ta đau bụng nên phải tơi bệnh viện gấp, tôi vào ca hộ.”

Anh ngồi xổm xuống sờ thanh cản, Nguyễn Mân nhìn xuống tấm lưng rắn rỏi căng áo sơ mi không có lấy một nếp nhăn. Hạt mưa rơi lên đó, thấm ướt vải làm lộ ra màu lúa mạch bên dưới.

“Tôi, tại sấm sét làm hết hồn, nên quên đạp ph-…” Cô tiến đến gần Trần Sơn Dã, chỉnh cây dù che cho anh.

“Em có sao không?” Trần Sơn Dã không ngẩng đầu mà ngắt lời cô.

Nguyễn Mân chớp mắt vài cái: “Không sao.”

Trần Sơn Dã đứng dậy, lấy di động ra chụp mấy tấm chỗ xước đuôi xe: “Vậy được rồi, em về xe đi.”

“Hở? Khỏi bồi thường hả? Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện tông xe.” Nguyễn Mân trố mắt, “Hay có cần gọi bảo hiểm không?”

Hai người kề sít sao dưới tán dù, như hai người đã từng cận kề dưới ngọn đèn chùm đêm nọ.

Mặt đường tụ những vũng nước cạn như mặt gương, phản chiếu giày da đen của anh và gấu váy đỏ của cô. Đôi đèn chớp của chiếc Passat nhảy lượn như ngọn đuốc, còn những giọt nước chẳng nể tình làm vỡ gương.

“Không cần đâu. Tróc miếng sơn thôi mà. Đừng cản đường người khác, tôi đánh tiếng với bạn là được.” Anh ra khỏi phạm vi che dù, giọt nước lăn từ thái dương xuống cằm: “Mưa lớn, em lái xe cẩn thận.”

Trần Sơn Dã đứng trong mưa, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ và mái tóc xoăn rạng ngời ẩn hiện sau mành nước rơi từ tán dù.

Ngón tay gãi mép quần mấy bận, anh nói “Đi đây” và xoay người toan rời đi.

Khuỷu tay chợt bị giữ chặt, Trần Sơn Dã thoắt quay đầu.

Nguyễn Mân giơ cao cây dù màu tím đen, hàng mày mảnh nhăn lại: “Trần Sơn Dã, anh định ôm hết trách nhiệm hả?”

Cây dù giơ cao quá đỉnh đầu anh, nước chảy về chỗ thấp và nhỏ giọt lên người Nguyễn Mân.

Anh trở tay nắm lấy tay cô, đẩy dù sang chỗ cô: “Em xối ướt rồi.”

Nội trong thời gian một câu mà mái tóc và bả vai cô đã sũng nước.

“Anh trả lời tôi đi, có phải anh định gánh không?” Nguyễn Mân dợm đẩy dù qua nhưng lại bị bàn tay ướt nhẹp của người đàn ông ghì chặt không nhúc nhích được.

Cô bực bội dậm chân, nước bẩn bắn lên cẳng chân cô lẫn ống quần Trần Sơn Dã.

“Ừm, tôi gánh. Có miếng sơn xước thôi, đâu có bao nhiêu.” Anh buông cô ra rồi lần nữa bước vào màn mưa.

Tiếng mưa nện lộp độp lên dù thật ầm ĩ, tiếng kèn giục giã của đám bác tài mất kiên nhẫn thật ầm ĩ, tiếng tim đập chộn rộn trong lồng ngực thật ầm ĩ, nhưng giọng nói của Trần Sơn Dã vẫn truyền rõ mồn một vào tai Nguyễn Mân.

“Có như thế thì em sẽ không còn dính líu gì với tôi nữa.”


Tác giả xàm xí:

Lời bài hát là 《Bến cảng đêm khuya》của Quan Thục Di

PS: Bài hát đầu trong list là của Chân Sở Thiến. Bài《Neon Doll – 霓虹玩偶 》 của cô ấy cũng nằm trong danh sách nhạc xưa của tôi

 

Hoa Hồng Đêm || Night.13

Qua vài phút, tiếng u a ú ớ biến mất, sau đó Trần Sơn Dã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người mở cửa là Chung Mang nhễ nhại mồ hôi. Nó đang cắn dở que xiên nướng, nhét vào tay Trần Sơn Dã hộp xốp trắng dây đầy dầu, mấy xiên tre nhọn hoắt chỉa ra khỏi đầu hộp: “Anh ăn trước đi! Em đi tắm cái rồi đem quần áo qua đây.”

Trần Sơn Dã quả thực đang đói, cầm ra hai lon Vương Lão Cát trong tủ lạnh, không đợi Chung Mang, anh mở một lon và ăn liền vài xiên thịt.

Tắm xong, Chung Mang vô nhà ném đồ vào máy giặt, múc muỗng bột giặt rắc vào, nhấn quy trình giặt 30 phút.

Chớm quay đầu, cặp mắt hí thoắt sáng lên, giọng kích động hẳn: “Anh! Mấy đường trên lưng anh là sao á?”

Hiển nhiên Chung Mang biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu có phải đứa non tơ đâu. Có lần Ngô Hướng Chân để cả đống vết móng tay cào trên lưng khiến cậu đau suốt mấy ngày cơ.

Trần Sơn Dã ngoẹo cổ nhìn lưng mình, trong tầm nhìn hạn chế anh thấy vài đường đỏ mỏng tang. Ngoặc tay ra sau lưng sờ lên, đầu ngón tay cảm nhận được chỗ da đỏ hơi tấy.

Chung Mang ngồi đối diện anh, đá lông nheo ra hiệu: “Không ngờ á nha. Cuối cùng anh cũng ngộ ra rồi, Mai ở tiệm uốn tóc hả? Hay mấy em ở hẻm kế bên?”

Trần Sơn Dã đá vào cẳng nó: “Nói xàm gì vậy? Ăn xiên của mày đi.”

Chung Mang nhe răng nhếch miệng xoa cẳng chân. Thấy Trần Sơn Dã xị mặt, cậu tưởng anh ngại nên không gặng hỏi nữa, cầm xiên thịt với ánh mắt trêu ghẹo.

Hai người chén hết hai hộp thịt xiên trong tiếng máy giặt rung lạch cạch, Chung Mang ợ hơi: “Nay anh vô được nhiêu á?”

“Chắc chừng hai ba trăm, không nhìn kỹ.” Trần Sơn Dã dọn bàn.

“Ít vậy? Em nghĩ anh cũng phải vọt lên bốn trăm.” Chung Mang lấy cây tăm xỉa răng.

“Nhiêu đó còn ít? Giờ giọng điệu thằng nhóc bây càng ngày càng lớn lối ha.” Lườm nó, Trần Sơn Dã cột túi rác đặt ở cửa: “Lát xuống lầu nhớ vứt đi.”

“Ô kê.” Chung Mang đứng dậy đi ra ngoài, vuốt cái bụng phình: “Hầy. Anh sắp gom đủ tiền cho nhà mới rồi còn em không cày cả ngày lẫn đêm tài như anh. Giờ một ngày kiếm mấy chục một trăm đã đủ hài lòng rồi.”

“Chú mày ngừng đập tiền cho streamer Điềm Tâm gì đó thì một tháng cũng tích được cả khối. Giá nhà quê mình đâu có cao, chú chắt chiu một hai năm, tới khi huyện xây tòa nhà mới thì mua, chí ít cũng ứng trước được một khoản.”

Thật tình Trần Sơn Dã không hiểu tại sao Chung Mang có thể cống cả mớ tiền mình vất vả cày cuốc cho người mà nó chưa bao giờ gặp trên mạng.

“Biết rồi biết rồi, em đi đây!” Chung Mang xách túi rác toan đánh bài chuồn thì bị Trần Sơn Dã gọi lại.

“Chung Mang, tháng sau anh định về nhà một chuyến, chú có thứ gì muốn đưa về cho nội thì chuẩn bị trước, tới đó anh mang theo.”

Chung Mang chớp mắt: “Dạ, nhưng sao khi không lại về? Anh về chi?”

Trần Sơn Dã ngó cái di động mãi không có tin nào, đoạn nói: “Năm ngoái không về được, không làm được chuyện đáng lẽ phải làm, nên kỳ này dứt điểm xong anh mới trở lại.”

“Có chuyện gì mà phải nhất thiết về một chuyến? Chuyện học của Dương Dương hả?”

“Không. Để xong việc rồi anh kể cho nghe.” Anh vẫy tay với Chung Mang: “Về đi, đừng ngủ trễ quá.”

Sau khi rửa mặt tắt đèn, nằm lên giường mở di động lần nữa, nhấp vào Moments của Nguyễn Mân, đa phần là bài quảng cáo cửa hàng của cô, đồ chơi tình dục, đồ lót khiêu gợi, nến thơm…

Nội dung đời tư không nhiều lắm, thỉnh thoảng có đăng một hai tấm hình, chẳng hạn như tối nay uống Cocktail với bạn, hoặc như cốc nến thơm trên ngăn tủ đêm nay, hoặc là báo giá hộp ba con sói anh xài hồi tối.

Trần Sơn Dã lướt một hồi, tắt máy, nằm yên nhìn trần nhà.

Thật ra anh đã rõ từ lâu rằng, Nguyễn Mân và anh là những người thuộc hai thế giới khác biệt.

*

Tới tận trưa Nguyễn Mân mới tỉnh lại. Hồi hôm gửi lời mời kết bạn với Trần Sơn Dã xong là cô đã lăn đùng ra ngủ mặc kệ chưa kịp đeo nút tai và mang bịt mắt.

Một bữa ái ân thỏa thuê và tràn trề sau khi thiếu thốn hồi lâu khiến cô ngủ mê mải, tiếng ồn từ phố phường cũng không dựng cô dậy nổi.

Vớ lấy điện thoại đang sạc pin cạnh gối, những tin chưa đọc hiện dày chấm đỏ. Nào là hỏi giá đồ lót, hỏi cách sử dụng đồ chơi, hỏi tại sao không mò thấy điểm G, hỏi cách để “phun nước”.

Cũng có những cô bé xem cô như Hố cây hoặc bậc thầy về tình dục và tình cảm. Họ kể cô nghe về việc thấy khó chịu khi quan hệ với bạn trai, và làm cách nào để điều chỉnh cho quen.

(*) Nguyên văn 树洞: từ lóng mạng, dùng để chỉ một nền tảng cho phép chia sẻ các bí mật và vấn đề riêng tư trên Internet. Tên gọi xuất phát từ truyện “Nhà Vua Tai lừa”. Hố ám chỉ nơi có thể kể ra những bí mật mà không sợ lộ ra ngoài.

Có lẽ do mọi người xem AV Nhật quá nhiều nên đâm ra hiểu lầm. Khách nam luôn muốn làm bạn gái “tè nước”, hình như có thế mới mang lại cảm giác thành tựu; trong khi khách nữ hay thèm thử cảm giác diệu kỳ của điểm G.

Cô nằm ì trên giường trả lời từng câu một. Những vấn đề về điểm G, “phun tè”, cực khoái cô đều phải trả lời rất nhiều lần trong ngày —— không phải ai cũng tìm được điểm G, không phải ai cũng “tè” được, không phải lần nào quan hệ cũng sẽ đạt được cực khoái. Cô kiên nhẫn sao chép và dán bài “Cực khoái của le le cũng rất quan trọng” cho khách, tiện thể đính kèm link bán hàng món trùm của tiệm – “chim LL”.

Đối với việc điều chỉnh cho khớp thì cô khuyến nghị bạn nữ nên xét lại trong quá trình quan hệ có vấn đề chỗ nào không, có phải dạo đầu ngắn không.

Nếu lâu ngày khóa không khớp chìa thì có lẽ phải cân nhắc xem có nên tiếp tục không.

Chẳng qua lý thuyết suông thì cô thiên hạ vô địch, chứ điểm thực hành thì rớt tiêu chuẩn.

Cuối cùng sau khi trả lời cho gần hết khách, cô cũng thấy được tại hộp thoại với Trần Sơn Dã có tin chưa đọc.

「Ngủ chưa? 」

Bàn chải điện rung chuyển với tần suất cao trong đống bọt bạc hà. Nguyễn Mân lướt Moments của Trần Sơn Dã, chưa đánh răng xong mà đã xem hết Moments rồi.

Anh cài chế độ hiển thị nội dung nội trong nửa năm, mà nửa năm này chỉ có ít ỏi mấy bài share về luật giao thông mới.

Phần giới thiệu cá nhân đơn giản dã man với số di động và một câu 「Gọi là tới liền」.

Song, hình đại diện…

Tối hôm qua mệt quá cô không nhìn kỹ, hiện tại nhìn tấm hình đứa bé đầu tròn mắt to, Nguyễn Mân ngây ngẩn cả người.

Nhóm khách hàng của cô có khá nhiều người làm mẹ, đa phần họ đều dùng ảnh con làm hình đại diện. Vậy… người đàn ông này có con rồi ư? Không làm thì thôi, lẽ nào làm là cô vớ phải đàn ông có gia đình luôn hở…

Bàn chải rung mãi đến khi tự động ngừng theo chu trình, bọt trong miệng thiếu điều chạy xuống cổ họng, Nguyễn Mân cuống quýt súc bọt ra.

Cơn bực bội dày đặc như rong biển mặn ướt phủ vây trái tim. Cô muốn gọi thẳng cho Trần Sơn Dã để hỏi ra nhẽ nhưng chả biết phải dùng tư cách gì.

Đối tượng tình-hai-đêm à? Miễn bàn cả hai chưa xác định quan hệ bạn tình, cho dù xác định đi nữa thì cũng không có quyền chất vấn đời tư của nhau.

Có vợ con rồi còn ở ngoài làm xằng làm bậy chịch choạc khắp chốn, mấy năm này Nguyễn Mân thấy đầy.

Nào ngờ Trần Sơn Dã trông bề ngoài cù lần thế thôi hóa ra sặc mùi ong bướm! Bản thân có gia đình rồi mà còn không biết giữ nửa thân dưới!

Gì mà vứt rác, gì mà khăng khăng đeo bao. Cái chìa này vốn cô đã thầm chấm bảy tám chục điểm, giờ nó giảm mạnh thần tốc theo chiều thẳng đứng và sắp kịch sàn luôn.

Cô muốn tìm bạn giường là thật, nhưng dù có hợp phách trên giường với Trần Sơn Dã đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng không muốn phá hoại gia đình người khác.

Trong đầu tự vẽ ra cả tá vở kịch “máu chó”, kìm nén nỗi ngột ngạt khó lòng giải thích, Nguyễn Mân chặn số Trần Sơn Dã – người chưa nhận được hồi âm.

Mũi phun hơi hổn hển, cô ra ngoài cửa hút thuốc, vừa rũ tay cho rớt tro vừa lên app chọn đồ ăn cho trưa nay.

Hồi hôm chiến lớn một trận, nay cô phải bồi bổ.

Đột nhiên cô phát hiện, bàn tay sơn gel đã tróc mấy chỗ khó nhận ra, gồm ngón cái, ngón trỏ và cả ngón giữa.

(*) Nguyên văn là 疗的指甲 nôm na là “làm móng bằng phương pháp chiếu đèn” =))))))

 

Hoa Hồng Đêm || Night.12

Nguyễn Mân khom lưng xách cái túi rác đã buộc miệng, và khi đứng lên, cô nhìn thấy mình đang nhếch miệng qua gương trang điểm trên ngăn kéo.

Hầy, nhặt liêm sỉ lên, tiện tay vứt rác thôi mà.

Đưa mu bàn tay xoa miệng mình, cô cầm túi rác ra chỗ Trần Sơn Dã đang đứng cạnh cửa gỗ.

“Tôi đi đây, em ra khóa cửa đi.” Trần Sơn Dã nhận túi, xoay tay nắm cửa bằng đồng.

“Vâng.” Nguyễn Mân chạy tới quầy thu ngân xỏ đôi dép lào dưới gầm bàn rồi lon ton đuổi kịp anh.

Chuỗi đom đóm trên thân cây vẫn lập loè trong màn đêm. Đêm hè có gió mát, tiếng dàn nóng rè rè không át được tiếng lá cây rù rì sàn sạt.

Trần Sơn Dã dẫm chân xuống đất chống xe, đèn cảnh báo gắn sau nón bảo hiểm bật sáng, tuần tự nhấp nháy đèn đỏ. Anh nắm ghi đông, tay kia xách túi rác: “Em khóa cửa rồi vô đi.”

Nguyễn Mân vừa gật đầu vừa ngáp dài, xoay người đi được vài bước sau khi khóa cửa thì bất giác ngoái đầu, cô phát hiện người đàn ông đứng ngoài cánh cổng sắt vẫn chưa rời đi.

Xoay người, làn váy và sợi tóc tung bay trong gió, Nguyễn Mân vén tóc ra sau tai, giọng nhuốm phần ngái ngủ: “Anh chưa đi nữa hả?”

“Chờ em vô rồi tôi đi.” Trần Sơn Dã đứng y thinh, đèn đường kéo cái bóng dưới chân anh ra thật tối và thật dài.

“Anh đi trước đi.”

“Em vô trước đi.”

“Anh trước.” Nguyễn Mân dậm chân.

Trần Sơn Dã không nói nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn cô qua song cửa sắt khoét trổ.

Không khí im lìm vài giây. Nguyễn Mân bỏ cuộc trước: “Vậy tôi vào đây, anh mau về đi.”

“Ừm, em vô đi.” Trần Sơn Dã hất cằm.

Sau khi vào phòng, Nguyễn Mân vén rèm trắng ngay cửa lên, nhìn chùm đèn đỏ nhỏ dần trong bóng tối rồi mất hút khỏi tầm mắt.

Cô cầm hộp thuốc và hộp quẹt trên bàn bước ra ngoài. Điếu thuốc cháy lên, cô ngửa đầu nhả ra làn khói trắng, màn khói nhạt vấn vít quanh bóng đèn màu vàng chanh.

Cung Hân nói đúng, cô thật sự dễ mềm lòng.

*

Vứt túi rác tại điểm tập kết, Trần Sơn Dã lướt xe ra đường lớn đi hơn hai trăm mét, dừng tại bến xe buýt.

Nơi ấy có ba bốn người đàn ông chờ chuyến cuối giống anh. Một người mặc đồng phục lái thuê của nền tảng khác, những người còn lại mặc cùng hãng với Trần Sơn Dã.

Một người nhỏ con đeo kính nhận ra Trần Sơn Dã và chào hỏi anh: “Nay xong sớm vậy? Về Đường Hạ hả?”

Trần Sơn Dã vừa gấp xe vừa trả lời: “Phải.”

“Chắc tối nay ổn áp hen? Đám tụi tui cũng chạy nhiều chuyến lắm.” Tên nhỏ con đưa điếu thuốc cho Trần Sơn Dã.

Trần Sơn Dã nhận lấy ngậm vào miệng, cúi đầu rướn tới hộp quẹt châm lửa. Tia lửa chấp choáng bên môi.

Nghĩ về số đơn nhận tối nay, anh gật đầu: “Ờ, đêm nay ổn lắm.”

Cả đám tán dóc câu được câu chăng, hút hết điếu thuốc cũng là lúc xe buýt tới nơi. Chuyến cuối này sẽ đi qua làng Đường Hạ. Trước kia Trần Sơn Dã nhiều lần đưa khách tới khu lân cận, nếu muốn ngừng nhận đơn sẽ bắt xe từ đây về nhà.

Hóa ra đã từng gần cô đến thế, Trần Sơn Dã cúi đầu cười, dí tàn thuốc lên thùng rác rồi lên xe theo nhóm.

“Ấy anh Dã! Lại đây ngồi đi, có chỗ trống nè.”

“Ê, Sơn Dã, nay chú xong sớm dữ!”

Hầu hết số hành khách ít ỏi trên xe là tài xế lái thay. Có người chưa cởi nón bảo hiểm đã gục đầu gà gật, có người đeo tai nghe lướt video, có người gặm bánh bao thịt mua từ cửa hàng tiện lợi cho bữa khuya.

Hai người chào anh đều sống tại làng Đường Hạ, Trần Sơn Dã hỏi han từng người rồi xách xe ngồi vào chỗ trống ở cửa sau.

Ban đầu vài người còn nói cười, bao gồm cả những chuyện giỡn “mặn” tục tĩu. Giữa những chặng xe dừng rồi đi, tiếng trò chuyện dừng yếu đi, sau cùng gần như cả đám lớn tướng đều ngủ mất đất.

Chuyến xe mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Mọi khi Trần Sơn Dã cũng thường hay chợp mắt, nhưng đêm nay anh không nỡ ngủ. Anh nhìn ánh đèn vàng ấm xẹt qua nón bảo hiểm của ông anh đằng trước.

Sực nhớ mình chưa lưu số Nguyễn Mân, anh lấy di động ra rồi lưu số điện thoại có đuôi là 2799 vào danh bạ.

Anh mở WeChat, trong phần danh bạ có cái chấm đỏ, nhấn vào – là một yêu cầu kết bạn.

Ảnh đại diện WeChat là một đóa hồng như ngọn lửa cháy hừng hực trong đêm tối.

Tên WeChat là hai chữ tiếng Anh, Rose Slave, cũng là dòng tiếng Anh trên biển hiệu tiệm của Nguyễn Mân. Anh hiểu chữ đầu, còn chữ sau thì tịt.

Trần Sơn Dã chấp nhận lời mời, vào ghi chú sửa tên cô, rồi gửi một tin, 「Ngủ chưa? 」

Nhưng tới khi xuống xe rồi mà Trần Sơn Dã vẫn không nhận được hồi âm.

Làng đô thị là là nơi-không-ngủ. Hai giờ sáng vẫn còn xôm lắm, quán hai bên đường đã đóng nhưng những tiệm ăn khuya, tiệm xiên nướng, các quầy ki-ốt chen chật ních với bàn thấp và ghế nhựa xếp dọc khắp con phố hẹp.

Cây cọ nhúng dầu hối hả bôi lên miếng thịt nướng, bột thì là rắc xuống tựa lá vàng dưới bóng đèn đơn sơ, rẩy dầu mè vào lò, than đen bùng lên những tia lửa đỏ vụn, xiên thịt quay cuồng giữa vỉ sắt và ngọn lửa, mùi thịt đậm đà có đứng xa cũng khiến người ta nhỏ dãi.

Trần Sơn Dã đi băng qua tiếng em bé vung tay ê a và tiếng thủy tinh cụng lách cách, khi ngang qua tiệm làm tóc, anh thấy bên trong sáng một màu hồng rực. Cửa kính đã buông mành nhưng vẫn đủ để người qua đường nhìn thấy màu hồng diễm tình bên trong qua khung cửa kính có dán dòng chữ đỏ 「Chào mừng quý khách」.

Anh phóng nhanh, quẹo vào con hẻm tối om – nơi phải bật đèn bất kể ngày đêm.

Giày lại bị đá vất vưởng trong hàng lang, Trần Sơn Dã vừa đi vừa xếp giày vào đúng cửa từng nhà. Cô streamer cách vách vẫn đang hát, giọng ỏn ẻn hồi chiều nay đã khàn đi.

Kẹt cửa nhà Chung Mang không hé sáng. Sau khi vào nhà mình, Trần Sơn Dã nhắn tin dặn nó ăn khuya và đừng uống quá nhiều.

Nhìn thoáng qua số vừa thêm vào, Nguyễn Mân vẫn chưa trả lời anh, có lẽ đã ngủ rồi.

Trần Sơn Dã ném đồ dơ vào máy. Anh phải chờ Chung Mang giặt chung một lượt, căn Chung Mang thuê là phòng đơn không có máy giặt.

Cởi trần nằm trên chiếu, anh thẫn thờ nhìn trần nhà u ám. Quạt kêu è è và gió phả cũng chả mát. Không biết nhà nào gần đó nửa đêm rồi mà vẫn làm tình, tiếng đàn bà ngân cao cùng tiếng đàn ông thô lỗ buông lời tục tĩu truyền lẻ tẻ qua cửa sổ.

Khoảng cách giữa các tòa nhà nơi đây hẹp, thường thì loại âm thanh ái ân này mọi người nghe nhiều riết quen, nhưng tối nay Trần Sơn Dã thấy sao cũng khó chịu và bực bội vô cùng.

 

Hoa Hồng Đêm || Night.11

Kỳ này Trần Sơn Dã không vào nhà tắm “xả đạn”. Trước khi giường bị lay cho tanh bành thì anh đã ghì eo Nguyễn Mân bắn vào sâu trong.

Hai người nhễ nhại mồ hôi. Gò má Nguyễn Mân ửng đỏ khác thường, một hai sợi tóc rối bết vào miệng, chiếc mũi thon phập phồng, trông rõ thảm.

Nhìn từng vết đỏ nhợt nhạt trên vòng eo trắng muốt, Trần Sơn Dã nhận ra làn da cô mỏng mảnh cực, dùng sức tí là như thể vò nát cô tới nơi.

Một người nũng nịu nhường ấy, sao lại dám xăm cái hình to tổ bố trên đùi thế nhỉ?

Khẩu súng lục của Nguyễn Mân không lớn nhưng có vòng ren trắng “trói” nó trên đùi, thậm chí quấn quanh cả phần đùi trong.

Hồi trước Trần Sơn Dã từng tán dóc với mấy ông bạn lắm am hiểu mới hay sắc tố trắng khó đưa vào da, kim phải đâm sâu mới đi màu được. Vả lại, sắc tố trắng có dạng thô nên xăm màu đó sẽ đau hơn những màu khác.

Nhìn chung, màu trắng chủ yếu được sử dụng để bật sáng. Phần đa những người xăm trắng là đi nét, chứ cả hình thì đau lắm.

Kể cả thân dày da thô như anh mà đâm kim vào đùi trong còn thấy đau, huống chi một hình xăm khủng cỡ đó. Chả biết Nguyễn Mân chịu được bằng cách nào.

Vũng dịch thể trào ra từ khe bướm làm ga giường rối nùi. Khi Trần Sơn Dã xuống giường, ván giường kêu “kétttt” một cách thảm thiết. Anh ngồi tại mép giường xoa mắt cá chân cho Nguyễn Mân: “Chất giường nhà em cùi thế, rệu tới nơi rồi.”

Đùi trong của Nguyễn Mân còn đang lẩy bẩy, cô đá mông anh, nói trong cơn thở dốc: “… Cũng tại anh chứ ai, anh đền đi…”

Trần Sơn Dã bặm môi, ướm giường bằng mắt rồi gật đầu đồng ý: “Lỡ hư thiệt thì báo tôi, tôi mua cho em cái mới.”

Nguyễn Mân nhắm mắt làm lơ trong khi ngón chân gãi mạn sườn đang nhễ nhại mồ hôi của anh.

Trần Sơn Dã đứng dậy xử lý bản thân, thắt nút bao cao su trắng đục liệng vào thùng rác. Về mép giường, anh bế Nguyễn Mân: “Đưa em đi tắm cái ha?”

“Vâng…” Lỗ trống đã được lấp đầy, tiêu hao khá nhiều thể lực nên Nguyễn Mân bắt đầu mệt rã.

Phòng tắm cũng bé tí, nền được nâng lên, có tủ gương và bồn cầu lẫn khu tắm vòi hình thoi. Đứng bên trong, Trần Sơn Dã thấy mình sắp chạm đầu tới trần nhà.

Nước nóng trong nhà cũ ra hơi chậm. Do gấp gáp nên ban nãy Trần Sơn Dã tắm nước lạnh, còn giờ anh đứng ngoài vòi sen để kiểm tra nhiệt độ, anh gọi Nguyễn Mân vào khi nhiệt độ nước đã tăng. Trong đó chỉ chứa được một người, hai người thì chen chúc quá.

Trần Sơn Dã hỏi: “Em tự tắm, hay tôi giúp em tắm?”

“Để tự tôi…”

Nguyễn Mân nhận vòi hoa sen và kéo cửa kính, lơ mơ toan ngồi xổm xuống thì chợt nhận ra Trần Sơn Dã vẫn đứng ngoài cửa dòm mình.

Cái nóng mịt mùng khiến cô tỉnh táo hơn. Ngẫm mà xem, mấy tiếng trước hai người họ là người dưng kẻ lạ không biết tên nhau, vậy mà giờ lại trần truồng nhìn nhau cơ đấy.

Cô cuống quýt quay lưng về phía anh, chĩa vòi sen ra cửa, xối nước lên kính thủy tinh trong suốt. Trần Sơn Dã nghe thấy tiếng cô nhặng xị: “Anh đừng có đứng đây nhìn mà…”

“Tôi sợ em mất sức kẻo lát té nữa.” Anh chống nạnh nhìn sương trắng từ từ trườn lên kính, che giấu vẻ đẹp cô.

“Không mà, ra ngoài ra ngoài đi …” Nước nóng phun lung tung lên kính.

Trần Sơn Dã quào gáy, bước ra phòng tắm còn đóng cửa hộ cô. Anh cúi người tháo tấm ga nhăn nhúm và ướt nhẹp, nhặt cái khăn dưới đất và quấn quanh người mình.

Dợm gõ cửa hỏi Nguyễn Mân nơi để ga mới, tay đang giơ nửa chừng thì cửa đã bị kéo ra.

Nguyễn Mân đứng trên nền lát gạch, vừa đủ khéo nhìn thẳng anh mà không cần ngửa đầu. Hơi nóng ẩm lãng đãng giữa hai người họ.

Mắt cô ươn ướt, mí mắt mỏng ửng hồng, đôi môi đỏ mọng phiếm nước. Trần Sơn Dã cụp mắt, khăn tắm bó chặt bầu ngực vắt ra cái bóng đầy sức cám dỗ.

“Em có ga mới không? Tôi thay cho.” Trần Sơn Dã nhìn sang chỗ khác.

“Có… Để tôi tự thay được rồi.” Nguyễn Mân kéo cao khăn tắm, thoát khỏi bầu không khí đặc quánh sự mờ ám.

Cô lấy tấm ga mới từ ngăn kéo trong tủ, ngoái nhìn Tảng Đá hãy còn đứng đực ra tại cửa nhà tắm: “Anh muốn đi tắm không?”

Trần Sơn Dã nhìn cô vài giây, đoạn gật đầu rồi vào nhà tắm.

Nguyễn Mân trải ga mới xong, hít hà, mùi trong căn phòng nhỏ thó khiến người ta phát thẹn, cảnh làm tình mạnh bạo ban nãy nhoáng cái hiện ra trước mắt cô.

Que diêm dài xẹt vào mặt hông hộp diêm. Lần đầu không bắt lửa. Có lẽ do hơi ẩm quá nồng trong không khí. Đến lần thứ hai quẹt vào mới bốc cháy. Ngọn nến sáng lóa trong đĩa thủy tinh màu ngọc lục bảo. Hương bạch đàn dìu dịu lẫn với mùi hương thảo âm ấm lan vào không khí, khắp mọi ngóc ngách.

Đôi má nóng rực như lửa, nỗi dục vọng trong lồng ngực cũng y hệt.

Cô cầm tấm ga cũ mà Trần Sơn Dã đã thay vào phòng chứa đồ kế bên, ném vào máy giặt, định bụng mai giặt và phơi. Khi về phòng thì anh chàng đã tắm xong.

Trần Sơn Dã mặc quần bò hồi đầu, để trần thân trên, khăn tắm choàng vai, cạp quần đen ôm sát xương hông, lông mu kéo dài từ dưới rốn xuống chỗ quần chưa cài cúc.

Tay kéo khăn tắm ngay ngực, Nguyễn Mân hỏi: “Đêm nay anh… không ngủ lại hả?”

Cô không rành lắm quy trình sau khi chịch choạc, hình như phải ngủ một giấc nhỉ?

“Thôi. Sáng mai tôi phải đi làm.” Xoa khăn lau ót, nhìn cô ôm ngực, Trần Sơn Dã nheo mắt: “Hay em muốn tôi ở lại?”

Nguyễn Mân chọn bơ đi vế sau, cô hỏi lại: “Sáng anh có việc khác nữa hả? Không phải chỉ có nghề tài xế thôi ư?”

“Ừ. Một đứa anh em năm ngoái mở tiệm thức ăn nhanh ở làng đô thị bọn tôi. Đáng nhẽ hai vợ chồng buôn bán chung nhưng vì tình hình dịch bệnh nên giờ vợ nó vẫn còn kẹt dưới quê chưa về. Còn mình nó quay lại rồi nhưng lo không xuể, dạo này tôi phụ nó trông tiệm vào ban ngày.” Trần Sơn Dã vừa nói vừa bước ra khỏi phòng ngủ.

“Anh khỏi ngủ hả? Một ngày anh ngủ được mấy tiếng?” Nguyễn Mân trố mắt. Hôm nào cô cũng phải ngủ tới trưa trời trưa trật bụng đói meo mới chịu rời giường.

“Vẫn ổn, tôi quen rồi.”

Thấy đống đồ mình bãi ra đất được Nguyễn Mân đặt trên sô pha, kể cả giày cũng được xếp ngay ngắn bên cạnh, Trần Sơn Dã thoáng giật mình.

Nguyễn Mân đã thay về bộ đồ lót và váy ngủ sau mỗi lần tắm tối. Khi vén rèm đen, cô thấy Trần Sơn Dã đã lấy cái áo thun mới từ trong ba lô và mặc vào. Anh không khoác lại áo phản quang mà gấp nó và áo cũ cho vào túi.

“Rác.” Anh ngồi xuống ghế sô pha, chống chân lên để mang vớ.

“Hở?” Tự dưng thốt một câu không đầu không đuôi làm Nguyễn Mân ngớ ra.

“Lấy rác trong phòng em ấy, ra ngoài tôi vứt hộ cho.” Trần Sơn Dã ngoảnh mặt lại và nói với cô.

Hoa Hồng Đêm || Night.10

CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành


Trần Sơn Dã là người buông vũ khí trước, tinh dịch chảy đầy tay cô, chim cu căng phát nhói.

Lại một lần nữa cô gạ anh nổi lửa.

Anh rút ra mấy ngón tay nhăn nhíu, dịch hoa nhỏ giọt từ đầu ngón tay.

Trần Sơn Dã vươn tay lấy ba con sói. Nhìn người con gái có đôi má đỏ rần đang thở hào hển, bím hồng hé mở chưa khép lại hoàn toàn, nước sướng trong suốt và dính nhớp được “thịt trai” ép ra từng chút một, chảy dọc theo vòng cung kẽ mông xuống ga giường trắng tích thành vũng.

Lâu rồi không làm, ngay cả thao tác tròng “áo mưa” cũng lóng ngóng. Một lớp cao su xám mỏng te bao phủ thân gậy nâu gồ gân xanh uốn quanh. Lần này kích cỡ vừa vặn, Trần Sơn Dã thở phào nhẹ nhõm.

Anh cởi hết cái váy đen đã cuộn tới eo Nguyễn Mân và liệng tới đuôi giường. Chiếc đèn nhỏ gắn trên đầu giường cụp xuống, tụ một chùm sáng lên bộ ngực phập phồng của cô.

Anh tự nhủ – Cảnh bình minh trên Núi tuyết Ngọc Long cùng lắm chỉ thế này mà thôi.

(*) Núi tuyết Ngọc Long là một danh thắng nổi tiếng tại Lệ Giang, Vân Nam – Trung Quốc

Đêm qua đi, trăng sao mất hút, phương Đông hóa trắng xóa, ánh sáng thiêu cháy bầu trời xám xịt và mông lung, ráng trời nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết bàng bạc.

Tuyết trắng phản xạ ánh sáng, khiến anh không sao mở mắt nổi.

Khoảnh khắc Trần Sơn Dã giạng chân cô ra, hạ eo dấn vào từng chút một, Nguyễn Mân không khỏi ngửa đầu, cổ căng ra như dây cung. Hễ người đàn ông chen vào là không khí trong lồng ngực cô vơi đi, cuối cùng vắt ra giọt nước mắt.

“Thả lỏng xíu, em chặt quá.”

Trần Sơn Dã chẳng khá hơn là bao. Dương vật tắc ngang trong hành lang chật hẹp. Nguyễn Mân đưa bao mỏng tang, anh có thể cảm nhận được thịt mềm ấm áp đang bám mút lấy mình qua lớp màng, giục anh nắc hông đưa đẩy.

“Âng…” Nguyễn Mân vốn định bảo “vâng”, nhưng tiếng đáp này hệt như giọng mũi khi cảm lạnh, cách phát âm sánh lại nhừa nhựa, đổi cả giọng.

Khi đẩy lùi các chướng ngại vật và đi sâu vào động kín hẻo lánh, mồ hôi trên lồng ngực Trần Sơn Dã cũng nhỏ lên núi tuyết nhuốm ánh rạng, lăn xuống từ đỉnh núi, vẽ ra một đường tuyết tan và biến mất dưới chân núi.

“Ưm haa ——”

Nguyễn Mân cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi dài, là thỏa mãn, và cũng là khó nhịn. Cần cổ thon thả hạ xuống, và chìm vào gối đầu xốp mềm lần nữa.

Lâu rồi không mây mưa nên chưa quen với cảm giác no căng tràn trề như thế, cô tự vặn mông để điều chỉnh nhịp thở, đồng thời xoắn riết lấy Trần Sơn Dã, mút lấy mút để.

Trần Sơn Dã chửi tục. Khe bướm kia là cái miệng nóng ẩm háu ăn. Anh nghiến răng thoáng lùi lại rồi lao phập vào. Tiếng da thịt va chạm vừa rõ vừa vang, buộc Nguyễn Mân ré lên, gợi Trần Sơn Dã tê cả sống lưng.

Anh nhún hông bắt đầu đẩy đưa, cùng lúc cúi xuống hôn cô, giày xéo cái miệng phát ra tiếng rên dấp dính và nhão nhoẹt, mơi ra tiếng nức nở ngậm trong cổ họng rồi nuốt vào miệng mình.

Khối siêu nóng giàu sinh lực đẩy nong từng tấc thịt mềm, xoa dịu những ham muốn khắc khoải và bất an, khỏa lấp nỗi trống vắng suốt bao đêm thâu.

Cây hàng khủng dấn vào điểm mẫn cảm nằm tít bên trong và ra sức cạ mài, vào sâu ra nông, đầu khấc dễ dàng khuấy tan dịch mật đang trào ra khỏi cửa mình.

Nhưng dương vật đã bít căng “miệng mèo”, dịch nhờn bị chặn tại đường hầm không xuất ra được, đành tích tụ ở trong rồi nhanh chóng cuốn thành lốc xoáy, ép cả hai phát điên.

Trần Sơn Dã tăng tốc liên miên buộc Nguyễn Mân bám chặt cổ anh.  Cô biết rằng mình đang phăm phăm lao về phía vùng trắng mênh mang, đầu ngón tay như miếng vàng lá không cách nào găm vào tấm lưng rắn rỏi, chỉ biết quờ quạng loạn xạ: “Không … Nhanh quá, chậm lại…”

Đúng là chậm lại thật. Trần Sơn Dã vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, sờ bầu ngực đong đưa và núm vú se đứng bằng bàn tay ướt rượt. Anh thở gấp: “Khó chịu chỗ nào hả?”

Thiệt là khối gỗ khờ… Đàn bà trên giường nói không, có nghĩa là nữa đi đó…

Nguyễn Mân muốn chửi thề ghê nơi. Cô quắp lấy cổ anh kéo xuống, để anh đắm đuối cùng mình.

Chiếc môi mềm ngậm lấy phần cằm lún phún râu và mút nhẹ, Nguyễn Mân thỏ thẻ: “Chỗ đó khó chịu…”

Trần Sơn Dã căng cả lưng nhưng anh sợ làm cô đau, hai ngón tay vê nắn đầu vú không ngừng: “Đau hả? Để tôi lùi ra nhé?”

Đôi chân dài mảnh khảnh nhưng không gầy gò bỗng quắp lấy eo anh, thịt sò co thắt mút anh chốc nhẹ chốc mạnh, Trần Sơn Dã rít lên, anh nghe thấy Nguyễn Mân thổi khí nong bên tai: “Anh đừng ra, thêm nữa đi … Trần Sơn Dã, tôi khó chịu chỗ đó…”

Trần Sơn Dã đã hiểu. Cái bím chưa ăn no nên muốn anh ddijt nhanh hơn.

Anh cắn chóp mũi rịn mồ hôi của cô, nhổm dậy xoạc hai đùi cô ra bên hông, giã gạo hùng hục vừa nhanh vừa chuẩn, túi bi đập lên cánh mông vang tiếng bành bạch.

Nước sướng trong máng chảy ra theo mỗi lần rút về gần nguyên cây chày, từng chút từng chút làm ướt nơi hai người kết hợp. Lông đen dù mọc um tùm hay tỉa tót gọn gàng đều ướt nhẹp nước ép.

Nguyễn Mân nhìn vào mắt Trần Sơn Dã qua làn nước mắt.

Như thể nằm trong hồ nước, cô ngước nhìn trăng tròn trên trời đêm và con sói trên bờ. Con sói với những tia lửa bất tận lao vùn vụt trong đôi mắt sâu hút và sắc bén. Nó vẩy tia lửa vào mắt cô, và khi chạm vào mặt hồ, chúng lèo xèo tắt ngóm ngay tức thì.

Còn nước mắt ngày một tích nhiều hơn.

Trần Sơn Dã chả có kỹ thuật gì cao siêu, dường như chỉ sót lại bản năng của dã thú. Chỏm đầu khủng bố mặc sức rong ruổi trong cơ thể, Đôi chân Nguyễn Mân run lên vì những cú thúc của anh. Cô chẳng có lấy một cơ hội nài nỉ. Bởi lốc xoáy đã nuốt chửng cô, và thủy triều đã quét sạch cô.

Căn phòng nhỏ đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Giường gỗ vang tiếng kẽo cà kẽo kẹt hết sức chói tai. Tiếng rên rỉ nhão nhoét của Nguyễn Mân dần đổi tông. Khe bướm bị chịch cho mềm và đỏ lên. Tiếng nước lách chách đầy dâm dục chờn vờn trong căn phòng hẹp, cộng với tiếng thở hồng hộc của Trần Sơn, khiến bầu không khí quá mức dâm đãng.

Chiếc giường đung đưa trong gió táp mưa sa như chực chờ đổ sụp và tan tác tới nơi. Bộ nội y gợi tình nằm cuối giường rơi vào bóng tối ngoài tầm với của ánh sáng trong cơn rung chuyển.

Ngọn đèn đính trên đầu giường oằn mình rung rung như cây đuốc tàn trong gió. Những tia sáng vụn xoay tròn nhảy múa trên mái đầu rực lửa và thân thể nhũ hồng.

Họ quấn lấy nhau như hai con thú hoang sau bao tháng ngày chu du qua vùng cằn cỗi, liếm láp những vết thương rỉ máu, bôi dịch thể làm ướt và vuốt xuôi lông tóc trên trên người đối phương.

Họ rút đi móng vuốt và ghì chặt nhau hòng sưởi ấm cơ thể trong đêm đen.

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, bụng dưới co thắt không ngừng. Nguyễn Mân không biết mình đã chững lại bao lâu. Tới khi hoàn hồn thì cô phát hiện Trần Sơn Dã chống người phía trên đang cười, dẫn tới cái chày đang chôn trong cơ thể cũng rung giật theo.

Hàm răng trắng bóc như vầng trăng rằm trên non cao, kể cả mặt mày cứng cỏi cũng trở nên dịu dàng.

“Anh cười gì vậy…” Cô bĩu môi hỏi trong khi gập ngón tay lau nước mắt bên khóe.

“Em không nghe thấy hả? Ở ngoài có tiếng chó sủa.” Trần Sơn Dã túm lại người sát mép giường, đưa đẩy chậm rãi.

Tai như vừa úng nước, thính giác trơ ra chớm khôi phục lại. Cô nghe rõ mồn một tiếng sủa của hai con Pom từ nhà bà cụ cách vách ngoài cửa sổ. Tiếng gân cổ sủa the thé hơi nhiễu dân, lập tức có người trên lầu mở cửa sổ gào chửi, thoắt cái khu phố yên tĩnh ầm ĩ cả lên.

博美 – Pomeranian (hoặc Pom): chó Phốc sóc, chó cảnh cỡ nhỏ có nguồn gốc từ châu Âu

“Chắc tại nãy em kêu lớn quá, đánh thức hai con chó kia.” Trần Sơn Dã cười phập phồng lồng ngực, rung đến mức mồ hôi túa trên cơ ngực nhiễu xuống.

Nguyễn Mân đỏ mặt, vội hạ giọng: “Hồi nãy tôi… kêu lớn tiếng lắm hả?”

“Ừ, lớn lắm.” Trần Sơn Dã chống khuỷu tay lên giường, ngón cái tay kia ve vuốt môi dưới mềm mại của cô, đoạn rù rì “mà khá êm tai đó”, rồi anh vùi đầu hôn cô.

Chủ lôi đám chó vào phòng, người đàn ông trên lầu đóng cửa sổ, đường phố vắng lặng trở lại, nhưng căn phòng nhỏ lại bắt đầu nóng lên.

Giường kêu cót két rồi dừng vài giây giữa chừng, tiếng điều khiển từ xa của máy lạnh nhấn hai lần tít tít, sau đó là tiếng giường cót két tiếp tục vang lên.

Đêm về khuya, nhưng còn dài lắm.

Còn nhận được rất nhiều nụ hôn nữa.

 

Hoa Hồng Đêm || Night.09

CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành


Trần Sơn Dã thiết nghĩ, một năm trước Nguyễn Mân là đóa hoa cô độc trên đỉnh núi, đắm mình dưới vầng trăng khuya khoắt, chậm rãi nở bung trong gió, xoè ra từng cánh từng cánh hoa như lửa, nhụy hoa tươm dịch độc ngọt ngấy.

Nhưng nâng đỡ đóa hoa mỹ miều ấy là cành giong gầy yếu không chống nổi gió núi, xung quanh không có thứ gì chở che nương tựa, lung lay chực đổ.

Một năm sau, hình như cô đã thay đổi, nhưng rồi hình như chẳng có gì đổi thay.

Anh nâng mông bế người đạp chân mình áp lên tường hôn ráo riết, đầu lưỡi lao vào xồng xộc, nếm vị độc ngọt ngấy trong miệng cô.

Nguyễn Mân chưa từng được ai bế lên vầy. Hoàng Minh Ngạn cao hơn cô nửa cái đầu không tài nào làm được động tác có độ khó cao nhường ấy, trong khi với Trần Sơn Dã, nó nhẹ nhàng và tự nhiên làm sao.

Sống lưng cong thành trăng rằm từ ban đầu đến dần dà sụp xuống bám riết lấy hông anh, thừa mỗi đầu ngón chân thỉnh thoảng cuộn lại.

Nhục dục trào ra từ vòi rồng sôi sục, nhiệt độ cơ thể tót lên cao vút mãi đến khi não bộ hụ còi báo động, một thứ gì đó đang chậm rãi tan trong không khí.

Trần Sơn Dã nào biết dịu dàng là gì. Lần nào cũng giày xéo môi cô tơi bời, đầu lưỡi bị liếm mút đánh vòng đến tê tái, nước miếng giàn giụa.

Nguyễn Mân bị hôn tới nỗi lạc mất phương hướng. Trong cơn tình mê ý loạn, cô rời khỏi vách tường, đung đưa hai phát giữa không trung rồi mất trọng tâm rơi ùm xuống, thảng như lọt vào vực sâu vô tận của dục vọng.

Song, có bàn tay dày rộng đệm lưng, cho phép cô thong thả rơi vào bể êm ái sánh mịn.

Tụt xuống dây đai dài đen, lớp ren sẫm màu sượt qua đầu vú, cặp vú trắng múp sóng sánh khi nảy ra ngoài.

Nhìn tấm thân nõn nà nhũ phấn trắng, khóe mắt Trần Sơn Dã xẹt rea tia lửa. Anh khom người gặm cằm, cổ, xương quai xanh, sau cùng dừng trên bầu ngực và núm vú.

Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ nâng mép dưới bầu vú đầy, lưỡi đánh vòng quanh quầng vú đỏ au, liếm cho sáng loáng rồi ngậm lấy núm vú đã se đứng vào mút mát.

Đầu ngón tay và lòng bàn tay chai sần rê mạnh đầu vú bên kia, véo nghịch không để nó thấy thiếu thốn. Mái đầu ngắn cũn đọng hơi nước khiến Nguyễn Mân ngứa ngáy dã man, cô cà hai gót chân vào ga giường trong bất lực, kích ra từng vòng gợn sóng lên tấm ga màu trắng đục.

Nguyễn Mân lâm vào trạng thái hưng phấn dị thường.

Thú thực, từ trước tới nay bộ ngực chưa bao giờ là vùng nhạy cảm của cô. Chỉ khi cọ xát đầu vú qua lớp áo cô mới thỉnh thoảng cảm nhận được khoái cảm.

Song hiện tại, khi nó nằm trong tay và miệng Trần Sơn Dã, cô lại không sao ngăn được cơn rùng mình. Tiếng người đàn ông bú mút được khuếch đại và vang vọng trong căn phòng chật hẹp, tạo ra cơn lốc trong tâm trí cô.

Ngay cả con sóng dưới đáy khơi cũng nhộn nhạo, im ắng thúc nước trào ra khỏi khe hoa.

Trần Sơn Dã vừa nút vú vừa ngước mắt nhìn cô.

Cô nửa chìm vào gối, tóc mai đẫm mồ hôi dán lên gò má, răng cửa nho nhỏ trắng tinh lấp ló giữa làn môi thắm mọng, tiếng rên rỉ se sẽ  bật ra khỏi miệng. Nơi ấy còn sót lại nước dãi sau nụ hôn sâu ban nãy.

Lớp sa tanh đen trượt khỏi đường cong cặp đùi, ngón tay dò vào váy để ngắt hương.

Thời khắc khi da kề da, Trần Sơn Dã sững người. Hòng xác nhận điều gì đó, ngón tay khều nhẹ vào vùng ẩm mềm không được che đậy bởi bất cứ thứ gì.

“…Đúng là gan gớm.”

Thì thào bằng giọng khàn khàn, anh nhổm dậy cắn mút môi cô, di ngón tay qua lại vào chất dịch nóng ẩm nơi mép hoa, nhấn nhá vào cửa mình he hé đang chảy nước nhờn.

Cái khăn quấn hông tụt khỏi từ bao giờ, cây hàng sưng phồng dựng đứng, chực chờ ra trận.

Song chưa được. Lần nọ bị cô gái say xỉn quấn riết khiến anh loay hoay mãi, hấp tấp xé bao dấn vào làm cô đau ứa nước mắt, còn bản thân thì khó chịu.

Trần Sơn Dã luồn một ngón tay vào trước. Thịt mềm ráo riết quấn lên, anh đưa đẩy khuấy nước, cả ngón giữa chóng thấm ẩm.

Anh thử thêm ngón nữa. Người nằm dưới nhạy cảm tức thì ưỡn lên một đường cong mềm mại, những tiếng ưm lụn vụn hệt đường cát cũng dính dấp và quánh đặc như giọt mật rỉ trên thân cây.

Ngón tay thọc trong cơ thể không cố tình đi tìm điểm mẫn cảm, nhưng hễ đốt ngón tay gồ xương tiến vào hay lùi ra đều cạ trúng vào những chỗ thịt mềm.

Vung ẩu đánh bại phịch thủ.

(*) 乱拳打死老司机 nhại theo câu 乱拳打死老师傅 – vung ẩu đánh bại cao thủ/ bậc thầy, ý nói người ra chiêu bừa bãi không theo phép tắc khiến ngay cả bậc cao thủ cũng không biết đỡ như thế nào.

Nguyễn Mân ghì lấy thớ cơ lưng dày chắc của Trần Sơn Dã, rủ rỉ từng tiếng rên dâm bên tai anh.

Nơi đây sát phố, cô rén nên chỉ có nước khống chế âm lượng.

“Thêm ngón nữa được không?” Trần Sơn Dã ngẩng đầu hỏi cô. Mồ hôi túa ra trên trán óng ánh dưới ánh đèn vàng, lồng ngực phập phồng như đất rung núi chuyển.

Nguyễn Mân nhếch mắt ngó cây hàng khủng giữa háng anh, chỉ nhìn thôi cổ họng đã muốn tắc thở. Cô lấy tay đo ướm, bàn tay bọc lấy nó xoa nhẹ, cảm nhận nó nảy lên trong lòng bàn tay.

Hệt như nhịp đập nơi ngực trái.

Mắt Trần Sơn Dã tối đi, hẩy hông đưa đẩy trong bàn tay non mịn, không nhịn được cơn hổn hển, anh hỏi lại: “Nguyễn Mân, thêm một ngón nữa được không?”

“Ưm, được…” Hai ngón tay vẫn sục sạo trong động hẹp. Cô ưỡn eo, khép hờ mí mắt, từng li từng tí an ủi con quái thú đang nổi cơn thịnh nộ, bọc chỏm đầu đang rỉ dịch nhờn rồi đánh vòng trong lòng bàn tay.

Trần Sơn Dã sao chịu thấu kiểu bỡn cợt và khiêu khích này, anh ra sức hích eo va tới tấp vào bàn tay cô.

“Ưmmm ——” Nguyễn Mân nức nở. Mùi xạ hương phát tán giữa các kẽ tay, dịch thể nhớp nháp chảy đầy trong đường vân tay.

(*) Một số người mô tả mùi tinh dịch như mùi xạ hương, mặn và hơi tanh

Thịt sò mềm mụp nuốt siết hai ngón tay, hành lang trào ra luồng nước ẩm. Trần Sơn Dã thuận đà nhét thêm ngón nữa, “miệng mèo” triệt để đầy ứ, thò vào rút ra vài phát là mất luôn tiếng òm ọp, ngay cả tiếng nước cũng bị chặn trong cửa thành.

Tay Nguyễn Mân xóc tới nóng rực, bôi ngược dịch trơn lên thân gậy.

Tiếng cô rên dần lẫn thêm tiếng nức nở. Người đàn ông thở hồng hộc bên tai, hơi nóng phả vào tai và sườn cổ, ngứa đến mức chỉ thiết trốn đi nhưng Trần Sơn Dã đã cắn vào, ngậm mút phần thịt cổ khiến cô rùng mình toàn thân.

Thọc rút, moi móc, tiếng nước, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ gợi tình, tất cả quyện vào nhau. Gió cuộn lên khiến cơn lốc xoáy ngoài khơi càng ngày càng lớn.

Một dòng xoáy đen không đáy.

Hoa Hồng Đêm || Night.08

Trần Sơn Dã nhìn mười đầu ngón chân no tròn và trắng trẻo quắp lại, hệt như mấy viên đá cuội láng o bên bờ sông ngâm mình dưới ánh trăng.

Cất một bước tới trước mặt cô, ngay khoảnh khắc Nguyễn Mân lùi về, anh vươn tay phải vòng ra lưng cô, ghìm lấy cổ tay mảnh mai giấu đằng sau, khẽ khàng áp vào eo hòng mang làn hương êm ái về với mình.

Nguyễn Mân hổn hển lấy hơi, vặn mình dợm tránh theo bản năng nhưng cặp vú bị ép chặt ngay lồng ngực nóng bỏng của anh. Núm cạ vào mép ren rỗng và áo phản quang thô sần, mang đến cảm giác tê dại khôn xiết.

Trần Sơn Dã lia cô từ trên xuống dưới, tròng mắt đen bóng như hạt thủy tinh rửa sạch, phản chiếu những mảnh vỡ sáng trên đỉnh đầu và cả cô. Đôi môi căng mọng nước, xương quai xanh mảnh mai và trắng ngần lấm tấm mồ hôi ửng hồng đương phập phồng.

Nhưng anh vẫn không khỏi cau hàng mày rậm, ra chiều bất mãn với tính cảnh giác thấp tè của cô: “Em gan quá vậy, ai cũng dám đưa về nhà hả? Nhỡ tôi là biến thái hay kẻ xấu thì sao?”

“Thì tôi đây cũng là lần đầu tiên mà…” Nguyễn Mân vặn cổ tay nhưng càng bị kìm chặt hơn: “Với lại, nếu anh ủ ý xấu thì năm ngoái đã dọn sạch bách nhà tôi rồi.”

Hồi ấy, tuy cô bán tháo hết đồ đạc có giá trị – gần như hình dung bằng nhà còn mỗi bốn bức tường – nhưng căn hộ vẫn thừa hai ba túi hàng hiệu để phông bạt và một vài món đồ điện tử cần cho công việc.Song, Trần Sơn Dã không động vào bất cứ thứ gì ngoài rác.

Thậm chí Nguyễn Mân chưa trả phí lái xe đêm đó cho anh nữa.

“Anh nói đi, anh là người xấu hả?” Nguyễn Mân kề sát vào ngực anh và thôi vung người, hỏi ngược lại.

Anh thả lực, bụng ngón tay xoa cổ tay cô nhè nhẹ: “Tôi không phải nhưng tôi cũng chả tốt lành gì cho cam. Lần đó là tôi chiếm hời của em.”

Nguyễn Mân phì cười: “Chưa biết ai chiếm ai đâu nhé.”

Trần Sơn Dã trông thấy những vì sao sặc sỡ sa vào mắt cô. Chợt, đôi mắt rưng rưng, phiến môi mọng mềm ngọt lịm, yết hầu lăn lộn mỗi khi anh hẩy người vào những giấc mộng đêm khuya hiện lên trong tâm trí.

Dục vọng quánh đặc trào dâng trong không khí như rót gas vào từng tí một, chỉ cần một tia lửa li ti thôi là nổ tanh bành.

Ngón tay lần dọc theo cánh tay như thạch sữa, leo lên khuỷu tay và mò tới điểm cuối tấm lưng láng mịn, ghì cô vào mảng tối của mình.

“Tôi vẫn là người được hời.” Anh lẩm bẩm, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hơi thở nóng bỏng va vào nhau khi môi chạm môi, đầu lưỡi cạy ra khớp hàm dễ như bỡn, chui vào khoang miệng cô và mơi lấy dây dưa chiếc lưỡi mềm mại.

Người đàn ông to cao. Dầu anh đã cong lưng nhưng Nguyễn Mân vẫn phải ngửa đầu ưỡn cổ thành hình trăng lưỡi liềm. Sau khi lấy lại tự do, hai tay túm lấy dây áo khoác lửng đến mức đốt ngón tay trắng bệch, hô hấp dồn dập, hơi thở nóng rẫy len lỏi giữa cả hai.

Lòng bàn tay Trần Sơn Dã ram ráp vết chai sần ve vuốt sau gáy sinh ra dòng diện râm ran chạy khắp cùng mình, kích thích bụng dưới giật run rẩy, chả mấy chốc giữa hai chân tràn ra luồng hơi nóng ẩm.

Nguyễn Mân bị hôn cho ná thở. Thế tấn công của Trần Sơn Dã quá ư hung mãnh, cô rệu dần, hết đứng vững nên lùi về mấy bước. Trần Sơn Dã đuổi sát theo sau, vần vò cô mạnh và chặt hơn.

Khi tách ra, cả hai thở lấy thở để. Dùng bụng ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mi cô, Trần Sơn Dã thả cô ra trước: “Tôi phải đi mua bao, em chờ nhé?”

“…Chỗ tôi có, khỏi đi mua.” Nguyễn Mân níu chặt dây áo phản quang.

“Cái lần trước nhỏ quá, tôi xài đau.” Trần Sơn Dã nhớ rõ mồn một lần đó tròng bao vô làm anh đau nhăn răng, chặt đến mức huyệt Thái Dương giật nảy, cuối cùng chỉnh ra sao cũng không xuất nổi.

Nguyễn Mân lừ anh, sau cùng thả tay khỏi hai dây đai nhăn nheo, xoay người mở ngăn kéo dưới tủ kính trưng bày. Có cơ man hộp ba con sói bên trong và đều là hiệu Okamoto của Nhật, không chỉ vậy, chúng có đủ mọi size nhằm đáp ứng yêu cầu của khách hàng.

Cô khom lưng cúi đầu nhắm kích cỡ. Lớp vải trên ngực trễ xuống, cặp vú trắng núng nính trước mắt Trần Sơn Dã khiến đũng quần anh nghẹn ứ chực nổ tung.

Trần Sơn Dã cởi áo phản quang nhàu nhĩ rồi ném phăng lên đám ba lô nón bảo hiểm: “Phòng tắm chỗ em ở đâu? Tôi xối cái mình.”

Lấy ra hộp đen có in hình đầu ngựa, Nguyễn Mân chỉ vào tấm mành hạt đen đằng sau quầy thu ngân: “Phòng bên trong…”

Trần Sơn Dã cởi giày, bước tới cúi đầu hôn cô thêm lần nữa, bàn tay đặt bên hông ve vuốt đường cong đẹp đẽ qua lớp lụa là.

Lại một nụ hôn sâu ngộp thở khiến Nguyễn Mân giơ tay nhón chân, câu lấy cổ anh như bám vào gỗ rều, hôn đến nỗi cô đắm đuối bật ra một hai tiếng ưm ưm, hôn đến nỗi để rớt luôn hộp giấy xuống nền gạch vang tiếng cạch.

Giày xéo môi hồng tới ánh nước, chóp mũi chạm chóp mũi. Trong tiếng thở dốc, Trần Sơn Dã nói: “Chờ xíu, tôi tắm xong liền.”

Sau khi cửa nhà tắm đóng lại, Nguyễn Mân phẩy tay hạ nhiệt gò má nóng bừng, gạt mành đi ra nơi hai người họ vừa hôn nhau, bảo đảm cửa nẻo khóa kĩ hết rồi cô mới khom lưng nhặt đống đồ của Trần Sơn Dã đặt lên sô pha phòng khách.

Đâu ngờ có trai tới nên tất nhiên cô không chuẩn bị dép lê, đành phải thiệt thòi Trần Sơn Dã đi chân trần như mình.

Tắt hết điều hòa khu vực cửa hàng và chừa lại một bóng đèn, Nguyễn Mân chớm về tới phòng ngủ khép cửa thì đúng lúc cửa phòng tắm mở ra. Trần Sơn Dã tắm đúng lẹ và quấn mỗi cái khăn tắm.

Phòng ngủ cô bé tí, chỉ kê mỗi chiếc giường đôi mét rưỡi dựa tường, hai cái tủ hẹp và một cái tủ-kéo-năm-ngăn làm bàn trang điểm, hết rồi.

Lúc một mình thì Nguyễn Mân thấy vừa vặn, không gian nhỏ mang cảm giác an toan cao, nhưng khi Trần Sơn Dã đô con đứng chình ình như tượng, trông căn phòng chả khác chi nhà búp bê bỏ túi.

Cô bắt đầu mắc lo đêm nay giường gỗ chắc sụp mất.

Duy chiếc đèn đọc sách gắn trên đầu giường đang bật. Ngọn đèn vàng ấm nho nhỏ mang theo vầng hào quang. Mạch nước ngầm dâng cao trong không khí. Ánh sáng và bóng tối chảy lượn trên thân thể có màu lúa mì – Đó là thứ hormone lan tỏa vô cùng tận.

Anh thoáng cụp mí, giấu đôi mắt nổi bão dưới hàng mày đen thẳng. Những giọt nước phủ sáng lăn xuống vòm ngực căng mẩy rồi mất hút tại cơ bụng nơi tranh tối tranh sáng giao hòa. Lông chân cũng vương nước, cơ đùi rắn chắc căng lên, ngay chính giữa khăn trắng không lớn phồng lên một khối lồ lộ.

Phòng có tí hin, đi hai ba bước là Trần Sơn Dã đã tới chỗ cô. Bức tường thịt chặn đi ánh sáng, nhìn vào đôi mắt đen đặc khó lờ đi được của anh, Nguyễn Mân đứng đực ra, miệng lưỡi khô khốc, tim đập như sấm.

Thảng như trên nền gạch hoa đan xen xanh đỏ mọc lên thứ cỏ dại mằn mặn và âm ẩm, lá có răng cưa li ti khiến gan bàn chân cô tê dại phát ngứa.

Cánh tay mềm mại vịn lên vai anh, bàn chân ngứa ngáy đạp lên mu bàn chân vương hơi nước, Nguyễn Mân ngước đầu, liếm trái cổ đang lăn lộn: “Giờ tụi mình bắt đầu được chưa?”

Hoa Hồng Đêm || Night.07

Hơn một tiếng trước, trở về cửa hàng, Nguyễn Mân mất sạch dũng khí Lương Tĩnh Như tiếp cho mình.

勇气 Dũng Khí là tên một  bài hát nổi tiếng do Lương Tịnh Như trình bày. Trong mấy truyện Trung hay có câu “Ai cho bạn dũng khí đó? – Lương Tĩnh Như hả?” ấy các bác =))

Vậy mà cô dám bắt chuyện với một mối ONS cũ lạ hoắc, cô thèm hơi trai tới phát rồ rồi ư?

Nguyên văn là 419 – for one night, tình một đêm. Ở đây mình xin chuyển thành ONS – one night stand.

Trong tiệm cấm thuốc lá, thành ra cô ngồi trên bậc thang châm một điếu như thường lệ. Rít mạnh một hơi, tia lửa cháy xèo xèo trên đầu thuốc, cô dòm số điện thoại chưa được ghi vào danh bạ qua làn khói, thở dài, đặt tên rồi lưu lại.

Trần Sơn Dã, bạt ngàn san dã.

Nhà tắm chờn vờn hơi nước. Lúc đứng dưới vòi sen, Nguyễn Mân dò một lóng tay vào khe hoa, chạm vào mặt trơn khác hẳn làn nước, mường tượng về đêm nay bỏ ngỏ, bụng dưới cô chợt rùng mình.

Ngón giữa hãy chọc se sẽ vào cửa mình, từ từ thấm ướt dịch thể. Cô túm vòi hoa sen sục rửa sạch cô bé, mặt mày nóng bừng.

Tóc tai ướt sũng chưa sấy khô mà cô đã hấp tấp gọi điện cho bà chủ nhà Cung Hân. Chị ấy là người dày dạn kinh nghiệm nhất trong chuyện ONS xung quanh cô.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quyến rũ và biếng nhác: “Ối chà, đêm nay sao cô chủ đây rỗi rãi gọi cho chị vậy? Có phải định trả tiền nhà tháng trước không cưng?”

“Không phải đâu bà chủ ơi. Chị mau chỉ em cách…” Nguyễn Mân thầm ngó lơ vụ dí tiền thuê nhà, kể thẳng một mạch bản vắn tắt đầu đuôi chuyện năm ngoái và tối nay cho Cung Hân.

“Chẹp, rốt cuộc em cũng ngộ ra rồi ha.” Cung Hân cười hô hố đầu dây bên kia: “Em nói xem em có cái dáng bốc lửa như thế mà sao nội tâm chết nhát thế hả cưng, đúng phí phạm thân hình ngon cơm kia… Người dưng sẽ tưởng em là báo hoang, ai dè là mèo con.”

Nguyễn Mân rầu lòng: “Đừng cười em nữa, đâu phải chị không biết chuyện của em… Chị nói xem, có phải hồi nãy em nên nói rõ hơn không? Nhưng em không biết cách mở miệng thế nào, có phải từ ôn chuyện hơi bị lờ mờ không nhỉ?”

“Không đến nỗi đó. Anh ta là đàn ông thì phần nào phải đánh hơi được chứ. Có điều bà bạo quá ha, dám dẫn trai mới gặp một lần về nhà, tui chưa có gan này… Ấy! Đừng có tét đít em!”

Hình như micro bị dời đi, Nguyễn Mân nghe thấy tiếng Cung Hân và người đàn ông nào đó đang giỡn hớt ầm ĩ bên kia. Mười mấy giây sau mới có tiếng Cung Hân vang lên: “Chị bảo này, sao em có lòng tin với đối tượng tình-một-đêm thế?”

Nguyễn Mân đạp chân lên sô pha ôm lấy đầu gối, ngửa đầu ngó chùm đen thủy tinh sáng rực treo trên trần nhà, lọn tóc chưa khô làm ướt rượt cổ váy ngủ, điều hòa thổi ra khí lạnh ngang cổ kích dậy lông tơ, cô nói từ tốn: “Vì anh ấy gom vứt hết rác nhà em.”

“Hở?”

“Cung Hân này, em và Hoàng Minh Ngạn sống chung ngần ấy năm mà Hoàng Minh Ngạn chưa từng vứt rác cho em lấy một lần.” Từng đầu ngón chân quặp lên mép sô pha, chợt Nguyễn Mân sực phát hiện mình sắp quên mất tiêu dáng vẻ tình cũ. Cô nhấn mạnh lại: “Không hề có một lần.”

Đầu dây kia lặng im hồi lâu, Cung Hân mới lên tiếng: “Nguyễn Mân, em có biết rõ ý nghĩa tình một đêm là gì không? Nếu các em để xảy ra quan hệ lần hai, vậy hai người đang đi theo hướng phát triển khác đó.”

“Vâng, em biết.”

“Nói xuôi tai là bạn tình, chối tai hơn thì là bạn chịch. Tuy đều xuất phát từ tình dục, nhưng Nguyễn Mân này, với tính cách của em, chị e là em tự bán mình đi luôn đấy.”

Chỗ loa truyền ra tiếng thở dài: “Em quá dễ mềm lòng, khó cầm trịch phòng tuyến lắm.”

Nguyễn Mân nghiêng đầu hất hết mái tóc ướt ra trước vai trái, đuôi tóc đỏ chụm thành một dúm, những giọt nước sót lại cũng tụ thành chuỗi cấp tốc nhỏ giọt: “Ừm, em cũng biết mà… Nhưng có nỗi thôi thúc bảo em đêm nay đừng để lửng như thế.”

“Em có hối hận vì đã chủ động gợi chuyện với anh ta không?”

“Thế thì không ạ. Nếu không mơi chuyện với ảnh, em mới hối cơ.”

Đã làm chuyện thân mật nhất mà vẫn còn là người dưng ngay cả tên họ nhau cũng không biết, cô không muốn kết thúc tại đây.

Cung Hân cười: “Vậy được rồi, muốn thì cứ xoạc thôi, có gì khó đâu? Nhớ làm biện pháp an toàn đó.”

Bà chị ghẹo tiếp: “Xem ra chắc chàng tài xế Trần phải có chỗ hơn người mới làm em nhớ mãi không quên nhể?”

Nguyễn Mân lấy lại tinh thần, đè giọng ra chiều bí hiểm: “Chị biết không? Ảnh còn siêu hơn ‘í í’ nữa đó…”

“Siêu hơn ‘í í’ á? Vậy thì nghe chị, ngủ đã hẵng bàn.” Cung Hân hăng máu theo. Nguyễn Mân nghe tiếng người đàn ông cạnh chị ấy hỏi “Ý Ý” là ai, Cung Hân phụng phịu bảo y đừng có nghe lén cô nói chuyện điện thoại.

Hai người tám thêm vài câu thì màn hình di động báo cuộc gọi đến – là Trần Sơn Dã.

Cô đánh tiếng với bà chủ nhà rồi nhận cuộc gọi của anh: “A lô.”

“Tôi là Trần Sơn Dã đây.”

“Ừm, tôi biết.” Nguyễn Mân nghịch đuôi tóc ướt, nghe thấy đầu dây kia có âm thanh tàu điện ngầm “ding dong ding dong” nhắc đóng cửa, cô hỏi: “Anh đang ở ga điện ngầm à?”

“Đúng rồi, tôi chuyển sang tuyến số tám tại ga Kecun. Tôi phải ghé đường Bảo Nghiệp trước để lấy xe điện rồi hẵng qua đó.”

“Vâng, vậy để tôi nhắn địa chỉ cho anh.”

Nguyễn Mân rùng mình ngay khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cạ nước hoa từ cổ tay lên sau tai, đồng thời bước tới chỗ gương toàn thân để soi mình. Lúc cửa vang lần hai, cô rảo lẹ ra khỏi phòng ngủ, tấm mành hạt đen treo trên cửa đánh rối trong sự lay động kịch liệt.

Có bóng đen vụt qua sau bức rèm trắng, tim Trần Sơn Dã đập dồn, môi bặm thành đường thẳng.

Góc rèm nhấc lên, anh chưa kịp thấy rõ người bên trong thì khoá cửa đã vang tiếng, cửa gỗ kéo ra một khe hở, hơi lạnh cuốn theo mùi hương ngòn ngọt phả vào mặt.

Anh đẩy cửa bước vào. Trước khi nó khép lại, cảnh tượng đập vào mắt đóng đinh Trần Sơn Dã chết trân tại chỗ.

Cửa hàng khá nhỏ, trên trần gắn chùm đèn thủy tinh. Ánh đèn xuyên qua lớp kính ghép bởi các màu đỏ thẫm, xanh lá mạ và vàng non, tô căn phòng rặt một màu neon.

Đứng dưới ngọn đèn, cơ thể Nguyễn Mân chìm ngập trong sắc thái đê mê huyền hoặc.

Tức thì, đèn đuốc lóe bừng trong đầu Trần Sơn Dã. Lời xin lỗi ấp ủ suốt chặng đường chưa kịp nói đã nổ tung tan tác hết đường cứu chữa.

Tia lửa sắc vàng sắc bạc vung tóe loe ra tứ phía, những đốm lửa tót đi khắp mình mẩy, lít nha lít nhít tụ thành luồng nhiệt dồn xuống háng và bụng dưới.

Đèn trong phòng lờ mờ nhưng đủ để Trần Sơn Dã thấy rõ từng chi tiết trên người Nguyễn Mân.

Lớp ren hoa hồng đen hằn những đường vân sẫm lên bầu ngực ngà ngọc, cặp ngọc trai tròn mẩy lú nhú dưới hoa văn tối theo nhịp thở, hai dây vai dài mỏng te nom mong manh đến độ chực đứt phựt trong thoáng chốc.

Lụa là đen như mực trượt trên người cô, làm bật nên làn da trần như miếng thạch sữa đông lạnh, cũng làm nền cho mái tóc đỏ rực như đóa hồng lửa.

Hừng hực đốt trụi lý trí anh thành tro.

Trần Sơn Dã trở tay khóa cửa, khom lưng thả ba lô và nón bảo hiểm xuống đất, nón đặt không ngay nên lăn lóc trên nền gạch xanh lá sẫm.

Rồi khi ngẩng đầu nhìn cô, có ánh sáng lạ nhuốm trong mắt anh.

Cất một bước đến gần vòng sáng, Trần Sơn Dã thu bờ môi đỏ và đôi mắt đen vào đáy mắt mình, lời nói gian nan rít ra từ trong cổ họng ngứa ngáy: “Em nói ôn chuyện là ôn chuyện gì?”

Vào khoảnh khắc ấy, Nguyễn Mân chợt nhận ra có lẽ mình chuốc họa rồi.

Người đàn ông nhìn cô hau háu với ánh mắt quá ư sắc bén, thảng như anh ấy đã liếm hôn lên từng tấc da thịt cô.

Lỗ chân lông và máu huyết nằm ngoài tầm kiểm soát, trái tim đập dồn thình thịch, phần gáy tươm mồ hôi lấm tấm, ngón tay quặp chặt phát trắng sau lưng.

Song cô vẫn ưỡn lưng, nháy mắt rằng: “Ừm, thì ôn chuyện này nè.”